đời còn chi
Cha mẹ khuất đi lạnh hương khói
Một chị một em sầu má hồng
Khuya sớm cô đơn giọt lệ tủi
Ấu thơ đã trêu gì Hóa Công
Thân còn nhờ vả nói chi phận
Nhắm mắt vui đâu tình với duyên
Một sớm thu tàn chị lẳng lặng
Bước xuống đò ngang không chọn thuyền
Chị đi lấy chồng một em khóc
Bơ vơ đã dễ nào yên thân
Nay đó mai đây bọt theo sóng
Đổi nơi nương tựa mấy mươi lần
Tan tác hoa khô rụng đầy nẻo
Thu sang trăng lạnh mờ đêm sương
Ôi lòng giá băng ngày tháng héo
Ai xót đời em ai tiếc thương
Nhưng chàng đã tới một chiều đẹp
Rủ rỉ bên tai lời ái ân
Lan nở hang sâu nụ vẫn khép
Hồn trinh phong kín trao tay chàng
Những tưởng yêu thương đến trọn kiếp
Mong sẽ trăm năm cùng bạc đầu
Nhờ chàng an ủi nồi đơn chiếc
Tấm thân trôi giạt từ bao lâu
Ai ngờ giữa lúc lửa hương đượm
Tình em thắm thiết gần si mê
Tiếng gọi phồn hoa một buổi sớm
Đã cuốn chàng đi chẳng trả về
Chàng còn lưu luyến cuộc đời cũ
Lòng gửi trăm nơi ngàn chốn yêu
Giẵm lên thề thốt mặc riêng khổ
Mình em vò võ sầu cô liêu
Thư chàng không lại cuối rừng thẳm
Chàng nhớ gì đâu người xa xôi
Đời em còn có một tia sáng
Chàng đã đang tay dập tắt rồi
Mưa ngâu chiều nay càng nặng giọt
Em không còn lệ chung khóc than
Người khóc biệt ly khóc xum họp
Em khóc tình phai khóc mộng tàn
Thôi hết chờ mong thôi hạnh phúc
Ai dễ tìm vui trong lãng quên
Từ nay sống để nhớ ngày cũ
Chàng đã bỏ em đời hết duyên
Họ hàng không phải cưỡng ép nữa
Lấy ai em cũng sẵn lòng đi
Từ nay sống để đợi ngày chết
Chàng đã bỏ em đời còn chi
Cha mẹ không còn để phụng dưỡng
Chị gái theo chồng thân đã yên
Thương kiếp long đong từ tấm bé
Giọt tủi rừng sâu riêng khóc em