hồn phố
11-1999
Rạo rực đêm mùa đông
Ngơ ngẩn tìm lá mồ côi bờ cỏ
Đếm như trẻ nhỏ
Tường rêu phong, sóng vỗ cửa chùa.
Cong cong mái đình nghìn tuổi
Chuông đồng
Hồn người xưa gửi lại
Thong dong
Ngựa xe.
Kẻ bán chiếu gom
Lập lòe
Lửa nhen lều chõng
Đắm đuối
Sương giăng
Môi mọng giọng hát văn.
Ta bốc từng vốc đất nghìn năm
Linh hồn từ Loa Thành
Nàng Mợ Châu dạo gót
Thăm thẳm
Chiều thu
Heo may bỡn cợt
Bờ đê sông
Sóng đỏ
Đỏ tim người
Ta đếm
Những nóc nhà rêu phủ của ta ơi.
Bước ngả ngớn
Nghe tiếng đàn em hát
Thốc vào ta rét buốt
Gió Hồ Tây
Gió Hồ Gươm.
Hồn người đi
Quẩn quanh không nói
Lá mồ côi bờ cỏ đẫm sương đêm.
Ta đếm
Tình yêu Hà Nội.
Ta yêu
Đôi mắt nhìn không mỏi
Hồn phố rưng rưng
Trơ khấc gốc cây bàng.