hoàng hôn phố
Hoàng hôn phố vắng bước chân anh
Hàng cây nghiêng va mình lao xao nắng
Đôi bồ câu đâu lưng nhau im lặng
Như nửa hờn nửa giận nửa...không quen
Tháng mười hai chim thiên di trú đông
Ngày đi rong trên từng cánh gió nhẹ
Đêm nương tựa tiếng thở dài thật khẽ
Mảnh chăn đơn không đủ ấm cả người
Giậu mồng tơi trơ nguyên màu tim tím
Xưa ép mực học trò biên thư gởi đến anh
Bướm vàng bay ngang rồi hững hờ vỗ cánh
Giậu mồng tơi ngỡ ngàng lời khép tiếng trên môi
Phố gầy người ta vẫn chung đôi
Cũng chứng nhân những lời tình xa xưa ấy
Chỉ khác là cô gái bên anh suối tóc huyền thăm thẳm
Cột hồn anh với nỗi hắt hiu chiều
Phố bây giờ chẳng thiếu kẻ cô đơn
Ban phát tung hê lời thì thầm bợt nhạt
Ngược chiều nhau vô tư ngày xưa ấy
Nên bây giờ thơ cứ mãi...chông chênh
9/12/05
Đỗ Ngọc