đôi mắt
Ðôi mắt
Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn chiều lưu lạc
Quang Dzũng
Hai mươi sáu năm, xa xứ trở về
Đối diện Ba giữa dòng người vội vã
Trời Sài gòn bỗng đổ mưa tầm tã
Che giùm con dòng mắt lệ nhớ thương
Trần gian này có trăm ngả, mười phương
Chỉ một ngả đưa con về nguồn nhớ
Mưa phi trường thấm đôi đầu thêm bạc xóa
Giọt long lanh bỡ ngỡ chuyện tương phùng
Cầm tay con , đôi mắt xa xăm
Cố tìm lại dư âm ngày tháng cũ
Thương nhớ vỡ bờ giữa trời quê vần vũ
mắt thơ ngây và mái tóc xanh màu
Những ngày xưa, thả diều, trốn học, đánh nhau
Con vẫn sợ đôi mắt ngời nghiêm khắc
Nhìn lằn roi đỏ thịt
có đôi mắt Mẹ xót con
Ngày con đi , những đôi mắt nhìn theo
như thầm hẹn chỉ vài năm tương biệt
Cũng phi trường này có đôi mắt ba
vẫy chào niềm hãnh diện
đứa con ngoan đi học xứ người
Dòng mãi dòng trôi
Lời hẹn vài năm thành lời ly biệt
Ðường dây viễn liên quay nửa vòng da diết
Thì thầm nhau qua đôi mắt thinh không
Hai mươi sáu năm, ngõ mộng quẩn quanh
Con trở về giữa mùa mai nở rực
Đi giữa phố phường ngựa xe rần rật
Đôi mắt buồn xa lạ chính quê hương
Lạ cả căn nhà thân thiết nhớ thương
Vật đổi sao dời trên mắt đời u uẩn
Nhìn bàn tay tênh hênh màu bất lực
Nói gì đây khi ngõ mộng không cùng
Gặp lại nhau mùa tương ngộ hữu chung
Ngàn lời nói không bằng ánh mắt
Đêm tinh tú quê mình bỗng dưng mờ nhạt
Còn tìm đâu đôi mắt sáng của ngày xưa
Con lại ra đi cũng một ngày mưa
Lời ly biệt ngập ngừng sao quay quắt
Không tiễn con ra phi trường,
Ba chỉ ngồi lặng yên quay mặt
Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng
Vũ Quyên