cảm tác ông già họ vũ
Gió tuôn rèm cửa chiều hôm
Thu vùng nắng nhạt, in thềm điểm hoa.
Phố phường vắng bạt tiếng ca,
Người buông cần gánh, kẻ đà lê chân
Ai về nhà nấy xa gần,
Dăm con chó sủa thưa dần rồi đi
Đa xưa một gốc lầm lì,
Có người đứng nép đôi mi rũ buồn.
Bát tuần trông tuổi mà thương,
Cái thân già yếu, lưng vương nợ đời.
Khóe môi mấp máy đôi lời
Mà tâm trí thả xa vời nơi đâu ?
Mộng kia ôm ấp bấy lâu,
Những khi tàn cuộc đêm thâu vẫn chờ
Tuổi xuân theo gót ông Đồ
Hai người như một, họa vào hồn thơ.
Tàn phai nào chẳng xót xa,
Dẫu là vô ý, cũng thời đương nhiên
Ông đồ khuất bóng quy tiên,
Song Nhân Mục đấy, Đình Liên vẫn còn
Một bồ tâm trí sắt son
Hành trình mãi miết lê mòn bước chân.
Đôi khi thoắt dáng ân cần
Chân tình phúc hậu tựa vầng nguyệt minh…
TS
(*) Nhà thơ Vũ Đình Liên (1913-1996), tác giả bài "Ông Đồ". Thủy Sinh làm bài này sau khi đọc một phóng sự khá cảm động về ông, một lão già phúc hậu hiền lành, lúc sinh thời ít làm thơ nhưng thường đi tha thẩn trên các con đường ở Hà Thành để mãi theo đuổi một điều gì đó...