mẹ già
      
      
      
      
        Dòng sông lặng lờ năm tháng 
đò em khâu nối hai bờ 
xuân đi bao mùa dâu chín 
ngõ làng khép nắng bơ vơ... 
Mẹ già tay run lối mạ 
khòm lưng ngàn ngạt hương bùn 
bước đi giật lùi tất tả 
mồ hôi ướt đẫm lưng cong... 
Chim khách kêu bầy tíu tít 
giấc trưa đứng bóng cội bàng 
bữa nguội bát cơm sắc sỏi 
hàm già lệu bệu nướu răng... 
Cong vút vành trăng lá liễu 
em đi biền biệt lối về 
mây cuối phương ngàn có hiểu 
lạnh thầm gối mẹ giấc khuya !