tưởng đã quên
Tưởng đã quên đi những nỗi niềm
Nhưng lòng vẫn nhớ mãi tình riêng
Hỏi đời có phải là hy vọng
Một giấc cô miên trải giấc thiền ?!
Lung linh sao lạc giữa trời khuya
Tỏa chút vầng riêng đượm mấy mùa
Cứ ngỡ không gian không mộng mị
bây giờ dư ảnh đã về chưa ?!
Ngập ánh hoàng hôn trong tóc mây
Sầu dâng trong khóe đượm hơi cay
Đời em nhỏ xuống thành hơi mặn
Để biển chiều nay sóng lại đầy
Thôi nhé tạ từ bằng chiếc hôn
Cho môi rung rẩy đáy linh hồn
Thân mê mềm nhủng tình ân ái
Nghe gió vi vu vẫn dập dồn
Hương Việt