thủa ấy dại khờ
Anh và em là con người bé bỏng
Lỡ dại khờ trên biển sóng tình yêu
Tim muốn nói mà miệng chẳng nuông chiều
Ðể gió cuốn sắc hương trinh thầm gọi .
Xa nhau rồi mới trăm ngàn câu hỏi
Tình là gì cứ le lói hồn hoang ?
Như Trăng sao thờ thẫn giữa không gian
Tìm tri kỷ để thoát mình hòa nhập
Cái thủa ấy dưới mái hiên xiêu thấp
Mưa dập vùi thấm lạnh ướt vai gầy
Anh lơ đãng nhìn theo những lá cây
Ðâu biết được tóc mây em hờn dỗi …
Ðâu biết được ngày mai đời bão nổi
Duyên bọt phận bèo tội quá …em ơi
Hồn lập Ðông u ám cả một đời
Oằn nét bút ngả nghiêng lời thương nhớ
Sao chúng ta phải sống trong dang dở
Sao ngày xưa thuyền chẳng chở lời thương
Sao lòng đau dạ đớn cứ vấn vương
Sao Ðông đến rủ yêu đương mộng mị ?
Anh ra đi vẫn giữ nguyên tình ý
Sầu tương tư vẫn đẫm lệ ngày mưa
Hai mùa Ðông âm hưởng quá dư thừa
Tim tê cóng khát khao hoài … hương lửa.
Vũ Kim Thanh