hồn thơ việt nam
Trời Luân Ðôn tuyết sương giăng bàng bạc
Tràn ngập nhà…sóng thơ nhạc quê hương
Tôi tự hào giới thiệu bạn Tây phương
Các nghệ sĩ đi vào hồn dân tộc
Ở nơi đây các bạn mê nhạc rock
Opera,hoặc giao hưởng tăng-gô
Ðời chúng tôi trong nhịp bước giang hồ
Vẫn đắm đuối yêu tình thơ quê Mẹ
Bạn thấy không ? Tiếng sáo kia nhè nhẹ
Rất giản đơn cũng kéo gọi trời mây
Ngón tay thon ôm gióng trúc đong đầy
Núi sông thắm trong đáy lòng sâu nặng
Cây đàn tranh gieo vào từng đêm vắng
Ánh trăng xanh bên dòng suối lả lơi
Giọt sương lăn trên cành lá bồi hồi
Thuyền viễn xứ giữa trùng khơi bạt sóng
Thơ dân gian xua tan đi lạnh cóng
Giọng ngâm vàng hàn gắn nỗi niềm đau
Trong âm ba uyển chuyển vạn khối mầu
Miền thương cảm dạt dào không bờ bến
Thơ Việt Nam bao nồng nàn trìu mến
Trong sướng vui thầm kín lệ mặn nồng
Trong chiều tàn hiu hắt gió lập đông
Vẫn le lói tia nắng hồng dịu ấm
Thơ Việt Nam… lung linh đan mơ mộng
Thơ Việt Nam …hùng dũng đuổi giặc thù
Thơ Việt Nam …phiêu bồng tới muôn thu
Cùng vạn vật hòa mình xây cuộc sống
Lớp lớp người đứng bên bờ biển động
Lòng chập chờn từng cơn sóng đi qua
Nghe xôn xao muôn bọt nước chan hòa
Vạn thương nhớ phía trời xa vang vọng
Ôi thơ ca muôn cung đàn rung động
Lúc bùi ngùi, khát vọng nhuốm xót xa
Lúc bập bùng tỏa hơi ấm bao la
Lúc ngào ngạt thiết tha lời ru mẹ
Ðường truân chuyên tiếp sức thêm mạnh mẽ
Bão táp dồn vẫn rộ cánh hoa tươi
Trước cái chết hồn ai vẫn mỉm cười
Ngâm thơ phú hiên ngang vùng xương máu
Thơ là bạn của tâm hồn quí báu
Là người tình chung thủy gánh thương đau
Trong gian nan son sắt chẳng phai màu
Trong khốn khó, ngọt bùi, không phụ rẫy
Trong hoang tàn bóng hình thơ lộng lẫy
Trong cô đơn thêm xao xuyến mặn mà
Trong lưu lạc đầy hương sắc dân ca
Như dòng mát phù sa về đồng cạn
Tôi yêu lắm…bạn ơi… tôi yêu lắm
Những vần thơ gội nắng, tắm phong sương
Những tâm tình bát ngát bóng quê hương
Theo nhau mãi trên con đường xa vắng…
Vũ Kim Thanh