ðừng ðánh mất tâm hồn
…( Ðừng đánh mất tâm hồn )…Ðó là lời tâm sự cuả thi sĩ Ðào quang Hán
Rất đẹp đẽ thân thương như một chuỗi nhạc vàng phát ra từ quê hương Việt Nam
Mà tôi đã thu nhận được để viết nên thi phẩm này…
Tôi gặp ai cũng kêu ca … sợ khổ
Riêng gặp người lại lấy khổ làm vui
Lấy đắng cay của cuộc sống dập vùi
Lấy bất hạnh đo sức xô từng con sóng
Giữa giông bão người bình tâm thầm lặng
Vẫn thơ ca…đàn hát lúc bom rơi…
Niềm lạc quan tin tưởng vẫn chói ngời
Vào tương lai một ngày mai rực rỡ
Phút ban đầu gặp nhau trong bỡ ngỡ
Chuyện đôi câu tôi chợt thấy cả rừng thơ …
Từng chồi non đang vươn búp ước mơ
Từng tán lá như sức trai vạm vỡ
Rất bình dị nhưng vô cùng rộng mở
Với cuộc đời với cả những vần thơ
Trong đêm đen vẫn lóe sáng từng giờ
Ngọn hải đăng đưa tầu về đúng hướng
Trong niềm tin mênh mang vô lượng
Tâm hồn là viên ngọc qúi hồi sinh
Nó ngự trị trên những nỗi điêu linh
Nó gần gũi mỗi… vui…buồn…tư lự…
Như người thân bên tôi người tâm sự :
(…Ðừng lãng quên …đừng đánh mất tâm hồn.
Dù cuộc đời hiu hắt ánh hoàng hôn
Nắng tắt lịm rồi mai trời lại sáng…)
Tâm hồn kia là mây hồng muôn áng
Bay thật cao quyện gió khắp trời xa
Là phấn son tô kỷ niệm nhạt nhòa
Là thương yêu lau khô dòng nước mắt
Là lời ca trong tim ta góp nhặt
Là thương đau đã kết chặt thành thơ
Là tình yêu chung thủy vẫn đợi chờ
Là quê hương … đang từng giờ đổi mới
Là cây khô muôn đời trong cằn cỗi
Bỗng một ngày phơi phới với gió xuân
Những đoá hoa hương sắc đượm thắm nồng
Ðang chúm chím với nắng hồng kết trái …
Là núi non vẫn đứng yên từng trải
Là sông hồ réo nước gọi thuyền xưa
Là mắt ai đang đi giữa gió mưa
Vẫn đắm đuối trong tim tình nồng cháy…
Là trăng đêm với ngàn sao nhấp nháy
Là giọt sương ôm ngọn lúa đương thì
Là tình cảm chúng ta vẫn khắc ghi …
Là tất cả… xung quanh ta tất cả…
Ôi tâm hồn như tiếng chuông giục giã
Làm sao ta gìn giữ đẹp tâm hồn ?
Trời lạnh lùng thu xếp ánh hoàng hôn
Tôi lặng lẽ giang tay ôm … bóng tối…
Vũ Kim Thanh