trái ðất là mồ hoang
Có phải biển trở về
Dạt dào vào nỗi nhớ
Những con sóng mừng rỡ
Những rong rêu lượn lờ …
Ðất trời đứng ngẩn ngơ
Hay hồn ta ngơ ngẩn
Lũ buồn phiền xâm lấn
Gặm nhấm óc tim ta …
Ta muốn cất tiếng ca
Muốn tan hòa cùng sóng
Muốn tình yêu cháy bỏng
Dù lớp sóng muộn màng
Trái đất là mồ hoang
Khi cung đàn đơn điệu
Và con người thốn thiếu
Một hơi ấm…truyền sang…
Vũ Kim Thanh