người thơ ơi
Người thơ ơi… hỡi người thơ…
Gần nhau giây phút vạn giờ nhớ thương
Nhớ miền tóc đẫm hơi sương
Nhớ vừng trán rộng toát hương biển trời
Mỗi người là một mảnh đời
Là men rượu qúi là lời triết nhân
Suối tình ngào ngạt trong ngần
Quyện hoà âm sắc vang ngân tuyệt vời
Sông hồ có lúc đầy vơi
Núi non thất thế dặm khơi một mình
Xá chi vần vũ điêu linh
Ý thơ biêng biếc hài hình mỹ nhân
Yêu thơ yêu cả phong trần
Yêu trăng còm cõi yêu chân đạp bùn
Yêu người già nói run run
Yêu bờ môi mọng từng chùm mùa xuân
Đói- no ,sướng- khổ ,xa -gần…
Người thơ là những cán cân cuộc đời
Tim buồn êm tiếng à ơi
Hồn đau có cả trùng khơi vỗ về
Chân đi ngàn dặm sơn khê
Lòng nghe giăng mắc bộn bề cố hương
Trăm nghìn vạn mảnh tình thương
Bên nhau bên những nẻo đường chông gai
Bút xanh giấy trắng miệt mài
khắc trên buốt giá tượng đài thời gian
Mênh mang giữa giọng ngâm vàng
Có hàng lệ nhỏ ngỡ ngàng người ơi
Tôi thương cái nắng bên trời
Yêu người nghệ sĩ ngàn đời hát rong
Quê hương lặng lẽ chờ mong
Siêu nhân là những tấm lòng vì nhau .
Vũ Kim Thanh