ánh sáng xuyên qua
Ánh trăng sáng quá, mỗi đêm rằm
Dưới đáy huyệt sâu, mối tình thâm
Lắng nghe tiếng sói tru đêm vắng
Mông lung nhân ảnh dưới trăng rằm
Ánh sáng bình minh xua tối tăm
Tàn mơ, tỉnh giấc vẫn âm thầm
Mặt trời sưởi ấm muôn vạn vật
Nhưng sao hồn ta vẫn lạnh căm
Ánh sáng xuyên qua chổ ta nằm
Mũi dao tình ái, hằn vết đâm
Mạch tim đông lại vì thương nhớ
Người có biết không? Sao đành tâm?
Nắng trưa sáng chói, ta vẫn nằm
Ôm mối tình si , đếm tháng năm
Hồn theo gió mây, trôi lờ lững
Sương khói mịt mờ, quá xa xăm
Phương này, ngày tháng qua lặng câm
Mười lăm, nhớ lắm ánh trăng rằm
Sáng, trưa, chiều , tối đời viễn xứ
Mỗi độ đông về, nhớ xa xăm
Nắng đông phương bắc gió lạnh căm
Trăng đông cô tịch những đêm rằm
Sương đông mịt mờ gieo thương nhớ
Tuyết đông phủ kín mối tình thâm
Người có qua đây nhớ ghé thăm
Vài giây thăm viếng chổ ta nằm
Dưới đáy mồ sâu tình chôn kín
Giữ lại cho người mặc tháng năm
TTL