Poem logo
Poem logo

tôi tới mỹ

Tác giả: Vũ Kim Thanh
Tôi tới Mỹ vào mùa Thu nắng nóng
Những cơn nóng chưa từng thấy đang hoành hành các châu lục
Máy bay hạ cánh an toàn sau chặng đường dài
New york… đắm chìm trong cơn mưa nhẹ
Cái gạt nước xốn xang như lòng tôi lần đầu tới Mỹ
Một đất nước đã ăn sâu trong tôi bao thương cảm…Hận thù
Ðất nước có nhiều núi non …sông suối…hiền lành.
Có bóng thông, dáng liễu y hệt quê tôi…
Nghiêng mình hòa sương quyện gió.
Hồn hoa bỏ ngỏ…
Cành lá biếc xanh…
Nhà cửa lanh chanh đua nhau đâm toạc bầu trời
Ðất nước nhiều sắc tộc như mọi miền tôi đã đi qua…
Có khu phố xa hoa…
Ðèn đóm lập lòa như những chàng rượu say cuồng loạn
Có trang ấp nguy nga , êm đềm ,tĩnh lặng …
Như thiếu nữ đêm trăng mơ màng về cõi trời xa …
Có khu phố da màu nghèo nàn xập xệ…
Rác rưởi tung đường
Từng tốp túm năm tụm ba…
Bàn bạc về công ăn việc làm vội vã…
Nhiều cửa hàng chói ngời hàng hoá
Nhiều người bán hàng rong lộn xộn viả hè
Nhếch nhác…
Phong trần…
Hớt hơ hớt hải..
Thấy bóng cảnh sát … nháo nhào cuốn đồ chạy dạt như ma
Nhọc nhằn…
Dậm dật…
Lật phật quốc kỳ và phù điêu ngạo nghễ... ngợi ca về một thời chinh chiến
Ðây đó thần tượng đại bàng xòe cánh bay xa
Mỏ nhọn móng dài chực tha trái đất.
Những bóng người khuyết tật
Những mộ bia lặng lẽ ven đồi
Thánh giá rướm mồ hôi
Biển xám ngắt chưa lau xong tội lỗi
Thần Công lý lặng câm hờn dỗi ?
Thế kỷ này đang hấp hối thịt xương
Tôi nhìn Thần kẻ gối sóng tha hương
Thần… cô độc trước đại dương câu hỏi ?
Tay tuốt kiếm cán cân nghiêng chẳng nói
Dường như buồn và mòn mỏi niềm tin
Công lý ơi… công lý cũng im lìm
Như chìm đắm giữa bể sầu nhân loại
Thần Tự Do thêm xanh xao khắc khoải
Ðuốc sáng trời mà trái đất lạnh tanh ?
Trên con tàu rẽ nước tròng trành
Tôi ngước mắt vào đô thành hụt hẫng
Xụp đổ tháp đôi …
Châm mồi… cừu hận
Nỗi niềm kia cả thế giới kinh hoàng
Mùi tử khí trong gió hú mênh mang
Và dòng người bóp tay…cau mặt …
Nghĩ về tương lai…
Ngày mai…
Ôi… khó nói lên lời !
Khói lửa lại nhẩy múa tơi bời
Rừng xương hòa biển máu
Kẻ khủng bố sẽ không nơi ẩn náu
Lũ đạn bom lại thể hiện sức mình
Khoa học hữu hình phục vụ chiến chinh
Tàn phá…
Giết chóc…
Hả hê … giành chiến thắng …
Núi sông cay đắng …
Lịch sử uất hờn …
Người phụ nữ chẳng biết làm gì hơn
Cởi trần truồng phơi mình ra tranh đấu
Thế giới này… bỗng dưng… chim lồng… cá chậu ?
Hàng triệu người nhân hậu
Hàng vạn kẻ hung tàn
Trái đất ơi … một ngày sẽ tan hoang
Trước cái lúc ông Trời gieo… tận thế .

Vũ Kim Thanh

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm