anh chàng dại khờ
Khô khan lắm, bạn bè anh thường chọc
Dân kỹ thuật đâu mấy hiểu về thơ!
Từ yêu em hoá anh chàng dại khờ
Không dám nói những điều anh muốn nói
Em gặp khó đem bài sang để hỏi
Anh tận tình giải nghĩa rõ ràng hơn
Công thức kia, định lý nọ thuộc trơn
Nhưng lớ ngớ biết tỏ tình sao nhỉ
Thơ Xuân Diệu anh lò mò một tí
Ông nhà thơ già khụm viết từ lâu
Những bài thơ tình tứ đủ muôn màu
Làm sao nói những điều trong hiện tại
Anh khờ khạo trong vườn hoa tình ái
Con ong non mắc cở trước bướm xinh
Vo vo bay lời đâu để tỏ tình
Nụ hoa nhỏ trái tim rung tiếng nhạc
Từ độ ấy anh thấy hồn đổi khác
Chắc là yêu thì tất phải làm thơ
Em cười... ơ ! Anh khéo lắm chàng khờ
Nhưng em thích, chàng khờ riêng em đó
Chẳng ba hoa, chẳng lòng vòng, rất rõ
Ba chữ này là một cả trời hoa
"Anh yêu em" như tia chớp sáng lòa
Xoá tất cả những ngôn từ tăm tối
Nguyên Đỗ