đa mang
Có một chàng thi sĩ
Nức nỡ khóc đêm nay
Ồ không, người không khóc
Chỉ là tiếng gió mây
Em không phải vòng tay
Chực ôm anh xóa lạnh
Em không phải bờ vai
Đơn côi nơi anh tựa
Ẩn mình trong lời hứa
Ẩn mình trong câu ca
Em ! Nàng Thơ bước ra
Từ khát thèm anh đó
Anh uống cả ngọn gió
Anh cạn cả trăng thanh
Mây dệt xúc cảm thành
Nàng thơ em kết nụ
Chia xa mừng đoàn tụ
Luân hồi kiếp chúng sinh
Nâng ngòi bút tài tình
Chàng viết từ nhân ái
Thả một chút ngông nghênh
Ngạo đời qua tuồng chữ
Không e dè tư lự
Chàng biếm họa đời mình
Thơ gõ cho mà tròn
Từ vòng vuông góc nhọn
Thơ gõ cho mà tròn
Từ méo mó tâm linh
Cười người một chút nhé
Rồi cười mình nhiều hơn
Chàng - kẻ giàu cô đơn
Nghèo hẳn đi vui vẻ
Vì sao ? À có lẽ
Đa mang kiếp thân Chàng
Nên bi chừ gọi Nàng
Thơ ơi ! Ở đâu thế?
10/11/2005
Đỗ Ngọc