duyên nợ
Chữ duyên thật khéo léo làm sao
Kết sợi thơ tình trăng vớí sao
Se chỉ thành đôi mây với gió
Một mình duyên đứng giữa trời cao
Chữ nợ âm thầm ôm lấy duyên
Mặc cho mưa gió đến triền miên
Dẫu đời chia cách không ngăn được
Nợ mãi kiên cường giữ chặt duyên
Trời xanh ông khéo bày ra cảnh
Nợ trả duyên đòi đến mỏng manh
Nợ nợ duyên duyên tình chẳng dứt
Vô nợ vô duyên chuyện khó thành