đừng tự trói đời nhau
Tặng Nguyên Đỗ
Thôi anh !
Ngày đã muộn
Đêm đang về hời hợt trên môi
Ta nhìn nhau đếm những vết đồi mồi
Thời gian tàn phá chân tơ kẽ tóc
Thôi anh
Nhắc chi duyên tình cũ
Cái ngày xưa xưa thật là xưa
Em cô gái mái tóc dài buột lỏng
Gío phất phơ ôm trọn cả hoàng hôn
Thôi anh
Ngày em đi bến vắng
Con đò chòng chành thương nước mồ côi
Anh đứng đó mặc dòng châu tuông nhỏ
Dòng sông buồn loang đỏ máu tim ai
Thôi anh !
Ngày cũ
Mộng tàn
Cánh bướm xác xơ bao lần hoá kiếp
Thời gian qua tay có bao giờ ta kịp
Ngoái nhìn về để nghe đau rát tâm tư?
Thôi anh !
Gom mộng vàng ngày trước
Đốt thành tro chôn tận đáy nỗi buồn
Đừng bật nắp cho bụi tình tung toé
Kẻo thế gian cười những kẻ trói đời nhau
16/12/05
Đỗ Ngọc