muộn màng
Ngủ đi em ngoài trời đêm rất lạnh
Để mình anh thao thức lúc đêm tàn
Nhớ đến em anh viết vội đôi hàng
Để sưởi âm hồn anh trong băng giá
Anh đến trước nhưng hai ta đôi ngã
Đời chiến chinh anh không giám yêu em
Dù tình anh yêu em đã lên men
Nỗi ám ảnh triên miên hình góa phụ
Tấm thẻ bài trên tay nàng ấp ủ
Dòng lệ rơi trên vạt áo khăn tang
Nên anh đành ôm mối sầu mênh mang
Nhìn em vui bên cạnh người hôn phối
Nay qua rồi cuộc tình xưa sôi nổi
Nhưng hình ảnh em anh mãi không quên
Vẫn nhớ em những khi nắng qua thềm
Dù nơi đây mùa đông đang buốt giá