tủi phận
Em nơi đây đang ngồi ôm gối chiếc
Nhớ xa xôi tiếc nuối của một thời
Mới hôm nào còn ngọt lịm đôi môi
Giờ hai đứa mỗi ngừơi sang một ngã
Đường em đi ôi sao mà quá lạ
Lắm chông gai cũng đá sỏi ghập ghềnh
Trước mặt em là biển đời mông mênh
Phương trời nào là lâu đài hạnh phúc ?
Dưới mắt em chỉ thấy toàn bến "đục"
Phải chăng giờ phận số đã an bày
Nhìn lại tình chẳng thấy dáng ngày mai
Đêm buông xuống khóc thương mình cô lẻ
Gió ngoài hiên thổi từng cơn nhè nhẹ
Nghe xạc xào lác đác sợi tơ lòng
Thoáng nhìn vào khoảng trống của hư không
Lòng thầm hỏi ân tình là gì nhỉ ?
Đôi chân đi vẫn buớc hoài chẳng nghĩ
Mà sao em chưa đến được bến mơ
Người nơi đâu xin hãy gắng đợi chờ
Ngày tao ngộ tơ hồng se chỉ thắm
Khánh Quỳnh