người bên sông
Có một người ngồi vơ vẩn ven sông
Nhìn mặt hồ loang dần trong nỗi buồn da diết
Một dáng cò trong ráng chiều xao xác
Hàng cây xanh xoã bóng trước hoàng hôn
Con nước với đầy
hay giọt lệ long lanh
Mà sương khói bỗng dâng tràn trước mặt
Chợt muốn khóc mà đâu còn nước mắt
Lệ chảy ngược vào tim
Có một người ngồi vơ vẩn ven sông
Bóng trải dài trong ráng chiều đỏ rực
Mặt trời lặn mỗi ngày rồi lại lặn
Nhưng người đi thì xa hút chân mây
ước chi ta là một cái cây
Không biết đau khi thời gian thay đổi
Dù đông sang lá cành trơ trụi
Vẫn vươn cao đón đợi những ngày xanh
Có một người ngồi vơ vẩn ven sông
Nhìn mặt hồ lao xao như lòng đang sóng gợn
Con nước đâu phải luôn phẳng lặng
Như tình yêu đâu phải toàn mật ngọt
Biết thế rồi sao đau nhói trong tim
Tình yêu đầu xao xuyến bâng khuâng
Chỉ là tiếc khi người ta không nhận
Nên đành giữ trọn tình trong câm lặng
Mà hình ai vẫn trong mộng chập chờn
Có một người ngồi vơ vẩn ven sông
Đó là bạn, là tôi, hay một người nào đó
Bởi tình yêu kể từ xa muôn thuở
Đã mấy ai được vẹn mối duyên đầu