rừng ca
Đêm bình thản đợi chờ cơn bão tới
Gió luồng ngang qua kẽ lá xạc xào
Cỏ chuyển mình theo vũ điệu thấp cao
Rừng cất tiếng, hát bài ca dã thú
Con hổ già nhớ thời oanh liệt cũ
Chợt gầm lên hòa tiếng hát rừng xanh
Lũ khỉ rừng run rẫy nhảy chuyền cành
Đàn sóc nhỏ vào hang giương mắt ngó
Người lữ khách ngước nhìn vầng trăng ló
Cất giọng khàn họa tiếng sói tru trăng
Nỗi niềm riêng gửi đến cõi vĩnh hằng
Hồn du mục gọi hồn thiêng sông núi
Vẫn còn nhớ ven rừng tràm sông "X"
Anh buông dầm ngâm to khúc "Hồ Trường" (1)
Vầng trăng soi uống cạn chén quê hương
Từ dạo đó đường đời muôn vạn nẻo
Vận, bĩ vận, phí một đời trai trẻ
Đời vô thường, Anh vẫn mãi trong tôi
"… Trời Nam nghìn dặm thẳm
Mây nước một màu sương
Chí chưa thành, danh chẳng toại
Trai trẻ bao lăm mà đầu bạc,
Trăm năm thân thế bóng tà dương
Vỗ gươm mà hét, nghiêng bầu mà hỏi:
Trời đất mang mang ai người tri kỷ ?
Lại đây cùng ta cạn một hồ trường
Hồ trường ! Hồ trường !
Ta biết rót về đâu ? … " (1)
Rót chun rượu mời Anh về
Hồn thiêng chứng giám, lời thề sắt son.
TTL
(Tưởng niệm một người Anh, TRT, 9/26/04)
(1) Trích "Hồ Trường", Tiêu Đẩu Nguyễn Bá Trác