tự khúc
Tự Khúc
Đời khúc xạ trên vành trăng huyễn hoặc
Dư âm tiếng em cười xé toạc màn đêm
Có nỗi nhớ nào chẳng thể gọi thành tên
Có chiếc cười nào đang lên men độc dược
Ghềnh thác nào máu nóng sục sôi
Khoảng trời đêm
Vương má lúm đồng tiền
Sâu thẳm...
Về đâu ?
Tinh cầu trong vắt
Chảy mơ màng sạt lở đêm bình yên .
Kìa em !
Khoảng trống ...
Chở dòng sông lênh láng trăng lưỡi liềm
Xoáy thành vực thẳm
Nhớ mong .
N.N.Q