cội nước buồn
Chóng quá em à mùa Hạ tới
Hạ về nung rát cả chân mây
Bóng mây sao giống màu thơ úa
Chưa dệt mà loang khắp chốn này ..
Em ạ khi đời xa cách mộng
Cũng buồn như thuở súng gươm rơi
Buốt đau như nhánh sông lìa biển
Nát cả đời nhau giữa cõi người ..
Nét ngọc rỡ ràng em một thuở
Vần thơ còn quyện nét nguyên trinh
Bờ môi ai khiến trời rung chuyển
Đất dưới chân mềm cũng tái sinh
Có phải em là tia nưóc ngọc
Gieo neo tìm giạt bến yên lành
Ở đây sao bỗng nhiên mình gặp
Để lỡ chôn buồn giữa khói xanh ..
Anh vẫn đi tìm mơ ước xưa
Chân trời góc biển nắng hờn mưa
Và em nếu nhớ vần thơ muộn
Có giữ giùm nhau chút mộng thừa ..?
Anh chỉ đi tìm trong ảo vọng
Nước xa đang chảy lạc bên nguồn
Làm sao giấu hết niềm đau tủi
Khi cội nước buồn lạc lỏng tuôn ....?
03-May-06
Nhược Thu