làng tôi
Làng tôi nho nhỏ đơn sơ lắm,
Trăm dặm đường xa cách thị thành.
Chỉ có vườn cây quằn trái ngọt
Và những cánh đồng mượt lúa xanh.
Ven làng lóng lánh con sông trắng,
Sóng nước mơ buồn tiếng sáo trưa.
Tôi hay ra ngắm dòng nước cuốn
Bèo giạt mây trôi, lả bóng dừa.
Và mênh mông nước cửa sông Kiên,
Buồm trắng thuyền ai lướt sóng nghiêng.
Bên vàm, ông lái đò đợi khách
Một bóng âm thầm với nỗi riêng.
Tôi xa làng lúc mới lên mười.
Trọ học trường xa, nhớ khôn nguôi.
Đến dạo quê hương bùng lửa đỏ,
Tôi đành phiêu lãng cả đời tôi.
Mỗi lúc trưa về trên xứ xa,
Tìm về dĩ vãng, nhớ quê nhà.
Nhớ đồng lúa mượt, con sông trắng,
Lòng ngẩn ngơ buồn, dạ xót xa!
Tôi đi trong những chiều tà,
Ngẩng nhìn mây trắng sầu xa cuối trời.
Chạnh lòng ngày tháng buông trôi,
Tim tôi trĩu nặng một trời quê hương!
Bạch-Loan