hờn... ghen...
Chỉ một câu đùa vui
Cớ làm sao em lại hờn ghen như thế!
Bến đỗ... con tàu có ngả nghiêng chớp bể
Anh vẫn vững vàng vì nơi ấy có em!
Chút giận hờn là lửa mới nhen
Cho má em hồng
Cho mắt anh say
Một chiều hai đứa có nhau... mình cùng ra phía biển
Trước biển, trước em - anh thì thầm thương mến
Cho em hé môi cười và nói - Giận... là thương!
Ánh mắt em nhìn làm anh vấn vương
Tay lại tìm tay...
Hai đứa như say
Say trời!
Say biển!
Và, thế là thôi... chút giận hờn trong em tan biến
Để cơn gió cứ ngập ngừng... hình như... ghé... môi... hôn!