lục bình trôi
Có một người mong lữ khách dừng chân Ngắt loài hoa mang tên hoa con gái Có nhiều người trầm trồ nhưng ái ngại Chỉ có một người thương hoa lắm, hoa ơi! Cánh mỏng manh, tím biếc, rã rời Chút phận mỏng, bọt bèo xuôi dòng nước Anh thêm hiểu tình yêu sau trước Rất thuỷ chung nên anh ngắt hoa về Dẫu một thời hoa ủ rũ, đam mê Phận tơ liễu làm sao ai tránh được Ai quân tử, ai sẵn lòng đố, cược Anh chỉ là anh, nâng niu đoá hoa tàn Đón hoa về, sầu ấy rồi sẽ tan Anh thương lắm loài hoa con gái Em của anh sẽ vì anh trẻ lại Quên phận buồn em nhé, nhớ nghe em!