ảo ảnh
Ảo Ảnh
-Trường Phi Bảo-
Anh ấy gọi người yêu mình bằng người xưa
Còn mình gọi người yêu anh ấy là người yêu cũ của người yêu
Ai cũng có mối tình đầu vắt vai
Những phút bồng bột, yếu lòng tới vội
Tình cờ gặp nhau trên phố ngây thộn đến buồn cười
Nào đâu dám đối mặt chỉ lặng lẽ lướt qua
anh ấy bảo: người yêu thưở xưa đấy
Mình nghe chua cay khoé mắt dâng trào
Mình ngượng ngùng cũng chẳng biết nói sao
Ngờ nghệch, ngu ngơ thèm trở về thời mười tám
Cái thời yêu cuồng sống vội
Cuộc hẹn hò nào cũng chớp nhoáng rồi thôi
Trăm cuộc hẹn, ngàn cuộc hẹn rồi cũng có một người
Bước qua hồn mang nhiều điều nhung nhớ
Nào ai hiểu thế nào là dang dỡ
Để khi giận hờn, chia tay mới nuối tiếc tình đầu
Thượng đế rất công bình khi cho mình và anh tìm nhau
Sự thông cảm bắt nguồn từ hoàn cảnh
Bóng hình người xưa mình xem như ảo ảnh
Còn người yêu anh... anh nhắc để đau lòng
Mình tôn trọng anh nên biết cứ vờ không
Anh trân trọng mình thì hết dạ yêu thương
Chuyện ngày xưa, con người xưa như đá cuội trên đường
Đôi chân trần ta vụng về vấp phải