đọa đày
      
      
      
      
        Như cỏ hoang đứng bên đời bỡ ngỡ 
Khi thu vàng luẩn quẩn ở quanh sân 
Như tia sáng gục đầu trong nức nở 
Khi màn đêm ve vuốt dẫu ân cần 
Ta như lá giữa rừng thu lặng lẽ 
Đứng run run khe khẽ ở trên cành 
Chỉ chút gió thoáng về rung rất nhẹ 
Là vội vàng kiếp lá hóa mong manh 
Từ anh bước khỏi đời em ngày ấy 
Em trở về đánh đổi lấy dung nhan 
Và đổi hết cõi thiên đàng bóng bẩy 
Cũng không sao níu lại dấu chân chàng 
Như hạt nước ngậm ngùi trong lòng đất 
Nắng hạ vàng hay lất phất thu bay 
Thuở ân ái được nâng niu cẩn mật 
Nhưng giờ đây héo hắt những đọa đày