đoạ đày
Nào đâu phải chỉ một lần từng khóc
Đã lâu rồi trằn trọc suốt năm canh
Bao lần rồi niềm khắc khoải vây quanh
Và mặn đắng châu sa tràn môi mắt
Nhưng nay lại thấy tim mình se sắt
Như chạm vào từng vết cắt thời gian
Ký ức về tình ấy vẫn chưa tan
Lòng chua xót bởi duyên đàng dang dở
Phải làm sao cho lòng thôi nhung nhớ
Trái tim giờ như nửa tỉnh nửa say
Người quên rồi ta thì nhớ lắt lay
Kỷ niệm cũ về đọa đày tâm trí
Ta cứ mãi viễn vông ngoài thiên lý
Ngóng trông hoài hình bóng đã xa xăm
Rồi âm thầm ôm nỗi nhớ lặng câm
Và lặng lẽ sống một đời khép kín
Nỗi lòng ơi cớ sao hoài câm nín
Không vỡ òa cho nước mắt phai phôi
Theo dòng đời tình cũng sẽ nhẹ trôi
Cho quên hết bao lời người hứa hẹn
Cuộc tình xưa đã không còn nguyên vẹn
Bao nỗi niềm giữ chặt để mà chi
Cho u sầu hiu quạnh trái tim si
Bởi người đã lãng quên ta mãi mãi