muộn màng
Một cõi trời riêng ngập lá vàng
Ánh trăng thu sáng nhớ miên man
Con đường quạnh quẽ lòng se thắt
Phố xá buồn hiu dạ ngỡ ngàng
Áo mỏng thân gầy ru giấc mộng
Chăn đơn gối lạnh khóc trần gian
Sầu tư day dứt hồn hoang vắng
Hạnh phúc chưa trao đã muộn màng