cho một niệm kéo về trong cõi nhớ
Sao chẳng nói bằng lời cho hư không nhỏ lại
Ngọc tuôn trào cho mây đọng mưa buông
Sao chẳng thở bằng hơi cho tiếng vọng vơi buồn
Cho một niệm kéo về trong cõi nhớ
Anh vẫn sống bằng thơ và thơ anh vẫn thở
Dù thơ anh buồn trong nhịp bước thời gian
Dù thơ anh say trong mỏng mảnh đêm tàn
Nhưng thơ anh mang lại miên trường xa vắng
Thơ anh vẫn thế trong cung sầu vắng lặng
Vẫn thiết tha của những thuở ban đầu
Vẫn đê mê trong những lúc xa nhau
Và ở cạnh anh dù chẳng còn gì hy vọng
Thơ anh không đến rồi đi cho tàn mộng
Thơ anh chưa biết vì trăng mà lỗi hẹn cùng trăng
Thơ anh chưa biết thề nguyền cùng giấc ngủ mưa ngần
Rồi biền biệt bỏ non cao cô quạnh
Sao em chẳng nói rồi đi khi mưa tạnh
Sao em chẳng mơ cho lá rụng chiều thu
Sao em chẳng thơ cho bóng đổ mây mù
Sao em rủ áo cho vân đài sụp đổ
Anh vẫn sống bằng thơ, và thơ anh vẫn khổ
"Bởi vì em mà trăng rớt bên song"*
Bởi vì em mà nguyệt đọng trong lòng
Bởi vì em mà thơ anh hấp hối
Anh vẫn ngút ngàn nhưng tơ tình chừ đã mỏi
Đôi tay anh còn đọng khúc tàn hơi
Trần gian ơi ta gởi lại khúc nữa vời
Những hụt hẫng những đêm dài chờ đợi
Tuệ Tâm
_______________________
(*) Thơ Nguyễn Thành Dũng