cành hoa trắng
Cành hoa trắng
Em đã đập nát mình ra
Để tìm lại anh của những ngày xưa cũ
Ngày Hoa còn là nụ
Em còn là con gái . Trắng như tranh
Em tình nguyện đập nát mình ra
Để tìm lại anh xưa
Cái nắm tay ướt một chiều mưa ... run rẩy
Ngày anh còn tìm trong mặt trời rực cháy
Tinh khôi những cánh hoa lòng
Có lẽ bây giờ anh về ngang một dòng sông
Thấy con nước ngày xưa chảy ngược
Tay em còn lằn vết xước
Giãy giụa giữa đêm hoang
Em đập nát mình ra
Để tìm lại anh xưa
Có nghĩa là tìm lại ngày trinh nguyên em đó
Ranh giới giữa con gái và đàn bà mấy ai biết rõ
Đau buốt đến dường nào
Em cứa mình dập tắt nỗi khát khao
Được anh yêu , và yêu anh nhiều hơn thế nữa
Cành hoa trắng ngày qua úa rữa
Ai nhặt lại giùm em , tả tơi những xác hoa nồng ...
Em trở về xanh xám một ngày Đông
Viết cho anh bài thơ để từ nay mình là người xa lạ
Lỡ mai anh về , tím ngắt đôi bờ má
Em nằm yên dưới đất mẹ vĩnh hằng ...
Em day dứt tìm về một vầng trăng
Chợt đuối lòng , muồn bên anh da diết
Nhưng số phận mình muôn đời còn cay nghiệt
Trăng đã không còn là nguyệt...
Khi em chẳng còn phải là em
Em lặng lẽ đi vào sâu hun hút bóng đêm
Tìm cho mình chân trời không có anh đắng chát
Mai anh về , gió đưa hương ngào ngạt
Mộ em im lìm , không hoa trắng đâu anh !
Yêu thương dâng hương hồn trinh nguyên của bạn .Xin lỗi vì tiếng kêu da diết cuối cùng , mình đã không thể ở bên , không thể nắm chặt tay bạn để gọi lần cuối dấu yêu ơi