mê...
Tôi nhặt lời hứa của anh đánh rơi đây này
Lời hứa phủ đầy bụi
Tôi phủi mãi
Thổi mãi
Rồi mềm người nhận ra không phải làm bằng vàng khối
Như anh đã nói
Ừ thôi
Tôi bị lừa
Tôi về với vàng héo những ngọn dưa
Ngày xưa bỏ chúng để ngúng nguẩy đi lên thành phố
Gió giật mạnh từng cơn như lời cố chấp cũ
Đã đi thì đừng bao giờ về
Lóng ngóng mãi đã úa một triền đê
Cỏ cây chao chát nhìn tôi xa lạ
Soi mình xuống gương trong thấy hình hài trắng xoá
Rồi tan đi , lối cũ bít đường về
Ú ớ giật mình mộng mị một cơn mê
Mới hay mình vẫn nhớp nháp lết lê thành thị
Tôi ghim mình trên nguyện thề tàn phế
Bóng người xưa bình thản hiện về ....