tình nơi thôn nghèo
"Tưởng giếng sâu, anh nối sợi dây dài
Ai ngờ giếng cạn, anh tiếc hoài sợi dây"
Nhà tôi, nhà Bống ở cùng thôn
Cõng nhau đi học mấy chặn đường
Thưở nào con gái mơ trong nắng
Tóc mai nàng để má vấn vương
Sân trường chỉ mỗi cây phượng đỏ
Hai đứa thường chung bóng làm thơ
Tan trường gió đưa hương vào tóc
Đêm về lòng dạ tôi ngẩn ngơ
Thu sang, đông hết, xuân về đến
Phượng nở hè vui mấy năm qua
Mây in bóng trắng dòng sông trắng
Ngập ngừng lòng tôi chưa nói ra
Chợt Bống ra đi xây ước mơ
Tôi nghèo nên ở lại thôn sơ
Ngày đi mắt Bống buồn ươn ướt
Bống sẽ về thôi-Anh cố chờ
Làm thuê làm mướn tôi dành dụm
Lúa vàng gạo trắng cũng bán đi
Mẹ còn để lại đôi khuyên bạc
Đổi lấy tiền cho Bống đi thi
"Tò vò nuôi nhện chỉ uổng công
Nhện lớn nhện đi khổ hay không?"
Bống tôi người ạ! Tròn chung thủy
Rồi đây mời nhau chén rượu hồng
Đầu thôn tôi có lũy tre già
Bao giờ trong nắng nở mùa hoa
Thì người sẽ thấy Bống về tới
Dáng nàng hiền dịu áo thướt tha
Một năm, hai năm tôi mong nhớ
Thư Bống gửi về thưa thớt dần
Chắc rằng học chữ gian nan lắm
Nghĩ thế nên tôi chẳng giận hờn
Nay ở đầu thôn, lũy tre già
Nắng vàng đã đến mùa nở hoa
Mà sao chẳng thấy ai về nhỉ?
Không nhẽ Bống quên đường thôn xa
Hôm nay lúa khóc ở ngoài đồng
Lúa sầu hiu hắt cả dòng sông
Vì người ta bảo rằng: Ngoài tỉnh
Sang xuân năm tới Bống lấy chồng
Rồi xuân năm ấy Bống sang ngang
Mới biết đời tôi chót bẽ bàng
Có lần Bống nhờ người quen lại
Trả tình tôi bằng một nấm vàng
Tình tôi Bống đong sao chua xót
Tình tôi Bống nghĩ chuyện bán mua
Vàng tôi có cần đâu Bống ạ
Cử để tôi buồn chốn thôn sơ
Thôn nghèo Bống về làm chi nữa
Giàu sang thì Bống cứ vui say
Xin để hồn tôi chìm yên lắng
Như dòng sông trắng bóng mây bay
Những chiều hoàng hôn chưa kịp ngủ
Bống về đôi mắt lạnh lùng sao
Nhìn nhau môi cười nghe cay đắng
Chiều hỡi! Hồn tôi lạc chốn nào
Đăng Từ
(Dựa theo truyện ngắn của Sương Nguyệt Minh-Giếng Cạn)