thơ tình nơi hoang mạc
Thơ Tình Nơi Hoang Mạc
Biền biệt phương trời xa vắng bóng
Em ở quê nhà có nhớ không
Mỗi lúc trời bùng lên bảo động
Tên anh ai gọi giữa gió lồng
Em ơi! sa mạc sầu hoang dã
Cây khô, cỏ cháy, cánh đồng ma
Lâu quá anh thành người xa lạ
Ngày về chưa chắc em nhận ra
Anh nhớ ngày đi mùa hoa nở
Nắng hạ hồng pha cảnh như mơ
Vòng ôm từ giã bên thềm vắng
Làm nặng đường bay cõi xa mờ
Nơi đây mặt trời đang thiêu cháy
Cháy cả nàng thơ ong bướm bay
Nên câu tình tự tìm không thấy
Đành gửi về em mấy dòng này
Anh gượng quên đi nỗi nhớ nhung
Bàn tay như có phép lạ lùng
Ân cần ve vuốt lành con bệnh
Mớm cơm manh áo kẻ bần cùng
Bởi tại lòng em yêu thiết tha
Cùng anh dong ruỗi khắp giang hà
Trải lòng thương tới người xa lạ
Chút gì để nhớ tháng ngày qua
Thôi em ráng đợi trong mòn mõi
Sẽ có ngày về ngắm trăng soi
Sẽ dạo cùng nhau đêm thanh vắng
Nằm gối tay anh dưới nguyệt hằng
Hoang mạc chiều rơi thấy não nề
Đường xa còn mấy dặm sơn khê
Mẹ anh! nếu người qua không khỏi
Em ơi! Hãy nhớ! gọi anh về
Bài này đã được xem 1321 lần
|
Người đăng:
|
HOMEdeLANG
|
|
|