đen như đêm 30 ...
Mỗi giao niên, tuyết trắng trời, trắng đất
Nơi xứ người, xuân vắng bóng chúa Xuân
Đêm giao thừa ôn những đoạn đường trần
Mất mát chồng nhau tràn bờ ký ức
Mượn men rượu tiễn muộn phiền buồn bực
Tỉnh cơn say vẫn còn đó nỗi sầu
Biết làm sao để đo được nông sâu
Cảm giác bảo: vực sầu sâu không đáy
Lỡ sa chân là khó quay ngược lại
Càng vẫy vùng thêm phiền muộn xót xa
Thử bao đường dường chỉ một lối ra
Chôn tất cả : ta, người và quá khứ
Tận thẩm sâu, tình yêu không tha thứ
Sự yếu hèn, bất lực của bản thân
Vùng bình yên có thể biến mộ phần
Một địa ngục trần gian ta tự tạo
Đêm đen đặc mắt mở trừng trao tráo
Thấy được gì trong đêm tối ba mươi ?
(Bóng cũng biến tránh đối diện với người
Chỉ mình ta và vực sầu hun hút ...)
TTL
(30/12/2006)