một nỗi đời riêng
Em thả xuống trang thơ
Từng sợi thương, sợi nhớ...
Câu chữ dẫu vô tình mấy nữa
Vẫn mang theo dấu vết của tâm hồn!
Trong thơ em có ráng chiều của buổi hoàng hôn
Những sớm mai xuân
Những trưa nắng hạ
Và mùa thu với sắc vàng cánh lá
Vấn vương hoài như một nỗi đời riêng...
Ai ngang qua đời khiến chuyến đò nghiêng?
Để em vội quay thuyền vào bến!
Chiều muộn rồi, nắng vàng không với đến
Chỉ long lanh một chút bờ xa
Em trở về, gửi mộng vào thơ...
Nguyệt Thu