người đừng nhặt lấy thơ rơi
người đừng nhặt lấy thơ rơi
để cho chúng rớt tả tơi
đi người
không còn nhau nữa
trong đời
thì thơ có lượm
cũng vơi hương tình…
người đừng gọi ánh bình minh
chỉ thêm ngày với điêu linh
cơ cầu
thiên đường đã hoá biển sâu
chôn ta vào những nát nhàu
… nhiêu khê
người đừng dõi bóng chim về
(vì con én nhỏ chưa hề
bay đi)
người ơi…
thuở ấy tình si
vì ai mà chữ chia ly
đoạn đành
người đừng kéo nữa
... mong manh
hương chùng
tơ rối loanh quanh tim rồi
đừng,
đừng nhặt lấy thơ rơi
khung trời thương nhớ đã rồi
chia hai