đôi dòng
Là con sóng nên chẳng hòng đưa tiễn
(Như tình em chợt đến sẽ chợt đi)
Nếu mai thấy chút dỗi hờn của biển
Là tương tư đang cõng tiếng ầm ì
Là hạt nước nên mấy khi khô cạn
Giữa dòng sông tán loạn đuổi xô nhau
Ví như nước là giọt màu lóng lánh
Em nhờ chàng vẽ lại khối tình đau
Là giọt lệ nên oằn sâu khóe mắt
Cho dòng đời quặn thắt những tan hoang
Chàng có biết trong đêm buồn hiu hắt
Lệ em đong trên những cánh tơ đàn
Là men đắng nên gối chăn ngơ ngác
Lúc bình minh gọi nắng chiếu qua song
Môi chưa thấm giọt cà phê buổi sáng
Thì em, anh đã chia cách đôi dòng
Thi Hạnh