bến đợi dòng xưa
Con đường một thuở ta qua
Bóng chiều nghiêng gốc me già xanh xao
Vết thương ai tặng ngọt ngào
Nâng niu ta gói sâu vào tận tim.
Con đò trên bến sông êm
Chở trăm nhung nhớ, vạn niềm yêu thương
Người xa, dạ buốt lòng vương
Tóc xanh cũng ngã màu sương mất rồi
Bơ vơ mây lạc khung trời
Về đâu phiêu lãng một đời xa xăm ?
Ta nghe nỗi nhớ thì thầm
- Dòng xưa bến đợi trăm năm hỡi người!
__________________________________