nuối tiếc
Em nhặt được sợi tơ tình hy vọng
Thấy ưu phiền trốn vào góc thời gian
Dù con tim vẫn còn chút miên man
Của một thưở hồng hoang xa dịu vợi
Lời tự tình trên vần thơ đang đợi
Một lần anh chợt ghé đến trong thơ
Như tim yêu em vẫn mãi đợi chờ
Lời hò hẹn trong mùa Xuân ngập nắng
Em vẫn nhớ cánh chim trời phiêu lãng
Về vườn xưa hoa tím ngập xôn xao
Anh có còn nâng nhẹ cánh xanh xao
Kề môi gởi nụ hôn mềm phong kín
Giấc mơ đựng trái tình còn chưa chín
Ngày đã về thêm vàng võ đời nhau
Thành phố nằm lạc lõng giữa niềm đau
Da thịt đã in hằn sẹo quá khứ
Em đi giữa biển đời đầy sóng gió
Thấy ngày vui lạc vào cõi mênh mang
Trên tay em, một đoá hoa lỡ làng
Nhìn cây đứng trơ cành khô nuối tiếc
Hương Dạ Tử