mưa chiều
Mưa nhiều chẳng thấy hoàng hôn.
Ta ngồi gặm nhấm nỗi buồn...không tên.
Đã buồn rồi lại buồn thêm
Vết đau há miệng trở nên rã rời.
Ngửa mặt lên hỏi ông trời.
Nếu ta có khóc ai người ướt lưng
Bên nhau hai kẻ dửng dưng
Tìm đâu ra chút ấm lòng...mưa ơi!