cài lên ngực áo màu hoa trắng buồn
Mẹ ơi !...thoáng những bâng khuâng
Tháng năm lại đến tưởng chừng trong mơ
Mẹ ơi!...dâng Mẹ bài thơ
Con cài hoa trắng bên tờ "Cửu chương"
Tính sao cho hết đoạn trường!
Nhân - chia - trừ - cộng thêm buồn mà thôi
Tính ngày Mẹ bỏ cõi đời
Tính luôn những lúc con côi lạc loài
Nụ cười đã tắt trên môi
Kể từ khi Mẹ xa rời viễn du
Bao lần lá đổ mùa thu
Là bao lần khóc phù du qua đời
Nhìn lên mây xám chiều trôi...
Cài hoa hồng trắng, Mẫu thân ơi!...lệ nhòa!
Thành tâm quỳ giữa chính tòa
Đốt cây bạch lạp sáng cho Mẹ hiền
Con xưa tuổi nhỏ cô miên
Mẹ đi- đi mãi cánh chim xa dần
Thuyền con giữa biển khôn cùng...
Biết sao chèo chống muôn trùng sóng xô
Đời con phó mặc hải hồ
Mẹ ơi!...gian khỗ bao giờ cho nguôi?
Mẫu thân một kiếp xa rồi
Mấy mươi năm ấy sống đời lưu vong
Mỗi ngày một đóa hoa lòng
Con dâng cho Mẹ cành hồng vô ưu
Sao buồn vẫn ở tâm tư
Thương Cha, nhớ Mẹ cũng từ trái tim
Tháng năm dần đến kiếm tìm
Khơi lên nỗi nhớ triền miên mỗi ngày
Tưởng rằng con sẽ phôi phai
Trước gương bỗng thấy hình hài Mẹ Cha
Nhân ngày "Từ Mẫu" gần xa
Cài lên ngực áo màu hoa trắng buồn
Lệ Tím