mùa hè đỏ lửa. 1972
Cha tôi đau nặng liệt giường.
Ì đùng tiếng súng ngoài nương vọng vào.
Dân làng hớt hãi lao xao.
Làm cho xóm nhỏ thêm màu tang thương.
Chiếc lá còn đọng cành sương.
Phải chăng nước mắt xót thương dân lành.
Chiến tranh ơi hỡi chiến tranh.
Sao lại nỡ đành cướp mất em tôi.
Em tôi chết hôm tháng rồi.
Vào ngày tảo mộ cũng thời Thanh Minh.
Quả pháo thật quá vô tình.
Rơi ngay giữa chợ , rung rinh đất trời.
Người sống , hồn phách chơi vơi.
Người chết , tan nát rã rời thịt xương.
Cha tôi ngả bịnh liệt giường.
Vừa oán , vừa hận , vừa thương con mình.
Chấp tay kêu thấu trời xanh.
Mong ông thương xót mà nhìn xuống coi.
Quan tài được xếp hàng đôi.
Hơn hai mươi cái , nằm phơi trưa hè.
Ve sầu chưa dứt tiếng ve.
Thế là họ lại lăm le tìm về.
Cha tôi ủ dột ê chề.
Giục Mẹ lìa bỏ làng quê lên thành.
Mẹ tôi nức nỡ dỗ dành.
Đi thì đi hết không đành bỏ Cha.
Cha bảo rằng :" tôi đã già !"
Không muốn vướng bận Bà và con thơ.
"Bà ơi ! Chớ có chần chờ "
"Đạn vô tình lắm...không ngờ được đâu !"
Mẹ tôi lã chã dòng châu.
Ra đi còn ngại cái bầu của Sang.
Cảm thương con gái có mang.
Vậy mà nó phải lo toan mọi bề.
Cha -Con , ở lại làng quê.
Mẹ tôi dìu dắt trẻ về thành đô...
Tử Thủ.
Các em theo Mẹ đi rồi.
Còn tôi ở lại đành thôi giữ đồn.
Đêm về buông phủ làng thôn.
Tôi ngồi nghĩ lại...hết hồn ai ơi !
Mới hai mươi mấy tuổi đời.
Mà tôi phải chịu liên hồi đắng cay.
"Chiến sĩ " "Tử thủ " đêm dài.
Cùng vị " Tư Lệnh" nằm ngay trên giường.
Căn phòng nghi ngút mùi hương.
Của thằng "Lính trẻ" "tử thương" tháng rồi.
Đứa bé trong bụng loi nhoi.
Nhắc tôi nhớ lại chiều rồi , chưa cơm.
Đêm nay " Trấn thủ lưu đồn"
Một già - một trẻ - một hồn...lãng du...
Hồng Sang