nhớ mãi đêm trăng
Căn nhà bé nhỏ ngập hồn tôi
Tường giấy hoa vàng lộng bóng vôi
Mười mấy năm qua bao luyến mến
Sưởi lòng ấm lạnh lúc xa xôi
Ngàn dậm mây chiều, trăng viễn khơi
Thương về dĩ vãng ý đầy vơi
Ước mơ kỷ niệm ngày xưa cũ
Của tuổi ngây thơ chẳng hiểu đời
Ảnh hình người đẹp múc trăng mơ
Ánh sáng đêm rằm ngập ý thơ
Không thể nào quên bên giếng lặng
Cùng ai nối nhịp mấy đường tơ
Thời gian sương phủ, trắng màu mây
Hai mảnh tình nghèo mãi mãi đây
Còn thiếu vầng trăng bên xóm nhỏ
Cho mình tìm lại phút thơ ngây
Đặng Xuân Linh
Bordeaux, ngày 01-03-2002