đoạn tình buồn !
Chừng như lịm tắt một lời thơ
Có phải vì em đã hững hờ
Nên thơ không đậm mầu nhung nhớ
Nhàn nhạt như chiều sương khói tơ.
Có phải tình ta mang đến em
Như sương mỏng mảnh đọng bên thềm
Phủi tay em bước không nhìn lại
Mặc áng thơ sầu buồn nhớ em.
Có phải lối đời ta quá xa
Em tươi sắc thắm một mầu hoa
Còn ta bóng ngã chiều nghiêng nắng
Lối mộng cùng em vời vợi xa.
Có phải chuyến đò ta đã đưa
Em người khách lạ một chiều mưa
Quá giang qua bến rồi biền biệt
Bỏ mặc con đò nhớ dáng xưa
Ta là quán vắng dưới chiều sương
Lỡ buổi chiều về chốn viễn phương
Nên em ghé lại chờ đêm hết
Bình Minh hé bóng lại lên đường.
Em là con bướm thích tung bay
Nhởn nhơ đùa gió với hương say
Tung tăng dạo khắp vườn hoa mộng
Đâu chịu dừng chân ở chốn nầy.
Chiều nay lặng ngắm áng mây bay
Ôn lại tình xưa những tháng ngày
Em đến ngỡ ngàng , đi vội vã
Hụt hẫng đời ta em có hay !