tình đào nguyên
Ôi réo rắt du dương em chạm vào
Khu vườn mơ huyền ảo chốn Đào Nguyên
Như mình đã nghìn năm có tiền duyên
Khiến xui em xa lạ vẫn yêu người
Tình thắm thiết bao đêm ngày vời vợi
Đôi mắt người chiếu sáng tựa vầng dương
Đưa hồn ai qua mấy dặm thiên đường
Tim nồng nàn chan chứa xóa buồn đau
Lời châu báu nhựa căng tràn mạch máu
Gieo đường tơ nhung gấm dệt thêu đời
Em ngây ngất hồn em ngọn lửa trời
Thiên đường như cũng bàng hoàng tỉnh say
Cho ngàn sau em trở laị trần ai
Bỗng hóa thân nơi một cành hoa trắng
Chỉ đêm về khi trời khuya thanh vắng
Tỏa ngát nhân gian nét diễm huyền
Mở đất trời giao cảm niềm thanh khiết
Đọng giọt sương ngân thắm giữa hồn
Hoa sẽ tàn trong trong bóng tối cô đơn
Vẫn khoắc khoải tình ai mải miết xa
Một tình yêu trắng tựa mênh mông!...
Vương Anh Đào