lời đêm
Thanh thản
Là đám mây ở giữa giời kia
Là chiếc lá chẳng bao giờ soi gương để biết xanh xao hay vàng úa
Là đá lăn mọi nơi mọi chỗ
Là xa xăm chẳng lối đi về
Thanh thản
Không tiếng thở dài và không si mê
Nước mắt cạn và tiếng cười nhạt thếch
Anh đã mang thanh thản đi cách xa em
Em không mang thanh thản chăm chút cho anh
Ngày khép mình sau cách cửa đêm
Em ẩn sau ngày khi mất đi thanh thản
Lên đến xanh cao hoá chỉ là mây trắng
Đôi chữ ngu ngơ đôi tiếng thở dài
Nắm tay mình tỉnh giấc đợi sớm mai
Thanh thản
Ngược đầu sợi nắng