địa đàng
Em của ngày xưa thật dịu hiền
Đưa bàn tay nhỏ tuổi hoa niên
Vâng theo một tiếng tim thề thốt
Hoàng tử nào mang đến một miền
Miền gai sai mà lá thì thưa
Ma kêu ầm ĩ, khỉ không đùa
Trăng lâu xương chéo không thèm lặn
Và đỏ như môi kẻ lọc lừa
Một hôm có một người du khách,
Lang thang đâu vào chốn miền hoang
Gặp em ngơ ngác im không nói
Người dắt em ra, lòng bàng hoàng
Em chưa tin và nhớ phải không?
Người theo em không quản ngược dòng
Ngày xưa người vẫn thường đi trốn
Em ăn gian, vờ hé mắt trông…
*
Em của ngày nay thật dịu dàng
Gia đình thu vén ánh thơ sang
Từ nay không còn ăn gian nữa
Em đã tìm ra chốn địa đàng!
Hô Bảo Nghĩa